VN88 VN88

Đừng địt em, em chỉ vừa dậy thì – Truyện 18+

Rồi máy xe rồ. Xe mustang mui trần đã khuất sau mấy hàng tre xanh, mà Loan vẫn còn đứng đó ứa khóc. Định mạng đã điểm. Một tuần, một tháng, rồi một năm.

Trường chẳng bao giờ trở lại. Hút nhụy xong, cánh bướm vỗ bay xa, về với thành thị, nơi có vú trường, có gái nhảy, có triệu triệu thứ vui. . Ai còn nhớ ở Phụng Hiệp có cô bé 13 tuổi, tên Loan, nằm khóc một mình.

Thực ra, nếu Loan không thực tình yêu Trường, thì những năm kế đó, Loan có cả ngàn cơ hội làm quen với biết bao công tử nhà giàu. Nhất là thời gian nàng học Sư phạm ở đô thị. Loan thun nhó lại. Thu người, sống yên tĩnh trong “Trái vải cô đơn”. Quái lạ Hnh ảnh một Trường đểu giả, sở khanh, vẫn sống mãi ,với Loan suất mười năm. Chuyện thầm kín ớ phòng ngú Lạc Nguyên tại Biển Tân Thành, Gò Công, vẫn chỉ có Trường, và nàng biết. Càng cố quên dáng dấp đẹp trai, phong nhã của Trường, thì Loan lại thấy Trường đứng sờ sờ ra đó ở cạnh giường, bàn học, cổng trường, bàn phấn. Nàng lạnh như tảng băng…

Cho đến đêm nay, ngồi chồm hổm trước cửa phòng Ngọc, qua lổ khóa, Loan nhìn sa đà cảnh cô giáo Ngọc đang ôm, cầm cặc, nút lư~i cậu học trò tên Khải, 16 tuổi. Môi Loan khô khốc khi nhìn hai người trong kia ướt mềm nước miếng. Bàn tay Khâi móc lồn cô giáo trong quần, thỉnh thoảng đưa lên miệng, ngậm mút. Đúng, con hổ đói Loan đang hung tàn thức dậy sau mười năm ngon giấc trong rừng ! Ngoài này, Loan cũng tự cho tay vâo lồn xe nhẹ hột le. Cho luôn hai ngón vào âm đạo mâ thụt. Nhưng trời ơi ! Không giống tý gì trong kia Ngọc đang thụ hưởng !

Bé Khải lần mở cúc áo dài cho cô giáo, rồi xú chiêng, rồi xì líp. Ngọc nằm nglra ra đó. Dáng dấp như người vợ nhờ chồng phục dịch, chớ không phải là nhân tình. Loan đoán họ đã yêu nhau lâu rồi và đã làm tình nhiều lần mới có thái độ tự nhiên như thế.

Ngọc cổi áo quần cho Khải, xong nàng cầm cặc Khải bú. Bú rất bình thường như uống ly nước, như ăn quả nho. Con cặc Khải bành cặp môi giáo Ngọc ra. Nàng
cúi xuống, rồi nâng đầu lên, “đụ ” chiếc dồi bụ bẩm của Khải. Làm Loan nhớ lại cặc của Trường ở biển Gò Công. Càng hận, Loan câng nhớ, mới chết chớ ! Nghĩ thật kỳ, Loan biết: trăm lỗi do chính nàng. Mà không, do tạo hóa bắt nàng dậy thì quá sớm. Có đứa con gái nào mới lên tám đã biết thèm xác thịt. Thèm là tại vì thôn quê hữu tình quá, mà Loan thì cô đơn. Thèm là tại vì thấy các chị nàng, ai cũng có đôi, có lứa….

Hiện tượng dậy thì của một đứa bé thì thời nào, và ở đâu cũng giống nhau. Cũng có những trường hợp ngoại lệ . Lên sáu, lên bảy đã biết thèm xác thịt. Nhưng hiếm lắm, nhất là ở thôn quê, vì dinh dướng thua ở thành phố. Loan là gái quê, mà gái quê nhà giàu, nên cơ thể nàng đòi hỏi sớm cũng là chuyện dễ hiểu. Bởi vậy, khi thấy Trường bảnh bao, lịch sự, hào hoa, phong nhã, Loan ngã theo ngay. Kết quả cuộc tình đầu: bi đát ! Nàng ngoảnh mặt với ái tình suốt 10 năm. Bỗng hôm nay lòng nàng dậy lại.

Ngọc trong kia đang chăm bằm cúi xuống bú nồng nàn cặc clla Khải. Cậu bé nằm phành ra đó mà hưởng, tay sờ lồn, bóp vú Ngọc. Được một lúc, Khải xô Ngọc nằm ngửa ra, trèo lên đụ, ngang tàng như người chồng, chứ không còn là một học trò đụ cô giáo, Ngọc gác hai ống chân mình lên vai Khải, ôm đầu Khải nút lưỡi, và rên:
– Làm sao mỗi tối Khải đên đụ em một lần, được không?
– Được nhưng mà, khi sướng Ngọc hay la lớn qúá, sợ có ngày lộ….
– La lớn có sao đâu. Chớ sướng mà không cho em la, chịu sao thấu. Với lại phòng bên cạnh thì có cô Loan, cô Sương. Bạn thân cả mà. Đâu có sao.
– Hay là, để Khải giới thiệu cho mỗi cô một thằng bạn. Ai cũng có kép đụ rần trời. Huề cả làng. Lâu lâu mình đổi nhau đụ. Kép người này, đụ người kia. Thú lắm.
– Khải chán em rồi hả? Ngọc hỏi, Không ! Nhưng ăn đổi bữa, đ.ổi món, ngon hơn
chớ…
– Nhưng, chừng nào anh bất đầu giới thiệu cho họ?
– Biết họ có chịu kép trê không?
Nghe tới đó, Loan sướng quá. Khải nói ngay cái ý định của nàng. Tự nhiên Loan bạo dạn la lớn lên cho Khải nghe:
– Chịu, chịu liền. Ngay ngày mai đi.
Loan bạo dạn vì nàng đang thèm đụ quá, khi xem cảnh làm tình của Khải và Ngọc. Nghe Loan la to ngoài này, Khải giật mình, ngưng nấc, nhìn ra hướng
cửa:
– Ủa, tiếng ai, nghe như cô giáo Loan, phải không Ngọc?
– Còn ai nữa, lần nào đụ, em cũng …rút chìa khóa ra cho Loan và Sương được xem…
– Trước đây, Ngọc đã đụ ai? Nói cho Khải nghe với !
– Ghen hả? ” Người lớn. Lớn hơn’Ngọc nữa….mà bỏ đi, Khải đụ tiếp cho em ra một cái đã. Em đang nứng quá đây ?
– Bộ cô Loan cũng dâm lắm hả?

Đàn bà mà ! Ai không thèm xác thịt? Tuổi 22 bọn em là tuổi clia Hỏa diệm sơn, ctia thác nước,của bão tố, Cho nên đã làm ngơ thì thôi, như các sư nữ, các dì phước….Những khi đã đụng chạm đến đàn ông rồi, sông cũng cạn, núi cũng lở. Khải coi chừng mất em. Nói thật đó. Em có thể đụ liên tục suốt ngày, rồi suốt đêm, không chán….

Ngọc khỏi nói thì Khải cũng biết. Nó chạy trốn bà chị nuôi tên Sào cũng chỉ vì thế. Nó ôm nắc tàn bạo cô Ngọc, mà trí óc cứ nghĩ vẫn vơ đến cô Loan ngoài cửa. Chốc chốc, nó lại quay đầu về hướng cửa. Loan thích thú quá. Nàng thèm kinh khllng một cậu bé như Khải, ngay tức khắc, để mang về phòng “làm thịt như Ngọc đang hưởng. Ôm đụ Ngọc, mà trí óc Khải vẫn cứ nghĩ tớl giáo Loan.
– Làm gì anh cứ nhìn ra cửa mãl vậy?
– àkhÔng. Khải sợ có ai đang nhìn bọn mình.

Rồi sao? Anh dâm vừa vừa nghe chưa. Nghe cô Loan hô “chịu liền” rồi anh mơ phải không? Bé Khải cười tũm tỉm, rồi ôm Ngọc đụ tiếp. Đáng ra hắn mê nhan sắc Loan hơn cô giáo Ngọc. Cả hai đều đẹp. Nhưng Loan đẹp trầm buồn, ít nói, kiêu ký, trịch thượng. Còn Ngọc có vẽ chịu chơl hơn, đợt sống mới hơn , Khải không đám hó hé với Loan cũng vì nàng có vê xem thường đàn ông~ vì vết thương
lòng ngày xưa. Nhưng đêm nay, chợt Khải nghe giọng chính của Loan bảo: “Chịu, chịu liền, ngay ngày mai đi” bỗng Khải thoáng lên niềm vui khó tả. Nỗi vui không thành hình, nhưng.nó hứa hẹn cho Khải những hạnh phúc bất ngờ.
– Sao bữa nay Khải đụ em lâu thế?
– Tại Khải có uống tý sâm nhung cao hổ cốt của ông già.

Khải nói dối vậy. Thực ra chàng chẳng uống gì cả Khải kéo dài được cuộc truy hoan đêm nay trên 45 phút là vì tâm hồn Khâi đang phân tán ơ chỗ cánh cửa,chỗ bục giảng ở lớp học mỗi lần có cô giáo Loan cầm cặp đi ngang qua. ở Loan có cái gì vừa kiêu kỳ, vừa mời mọc. Nụ cười Loan cũng vậy. Nghiêm mà lẳng lơ. Đôi mất sắc như dao. Nhưng nó trũng buồn man mác khi Loan thơ thẩn ở hành lang, giờ ra chơi, nhìn hoa phượng rơi, nhìn gió lay động những cành lá trên cao.

Cậu bé Khầi cũng lãng mạn, theò dõi từng tý ở cô Loan. Hắn thèm, không phải xác thịt Loan tươi mát. Mà Khâi thèm được chiếm đoạt cái nhan sắc kiêu kỳ, xem nhẹ đàn ông đó. Chưa bao giờ thấy cô Loan đối thoại với một thầy giáo, hay một nam sinh. Bỗng Khải nuôi giấc mộng vàng: sẽ có ngày được đến phòng cô Loan, “thăm” cô Loan….

VN88

Viết một bình luận