VN88 VN88

Billy Chase và cách bú cặc tuyệt vời – Truyện 18+

Mình lại gặp Simon bữa nay. Và bạn muốn biết gì không? Cậu càng lúc càng dễ thương kể từ khi nỗi nghi ngờ của mình về việc cậu có là gay hay không ló mặt. Bây giờ mình nghía cậu hoài. Và thỉnh thoảng mình thủ dâm cũng nghĩ đến cậu. Cậu thật xinh đẹp! Điều làm mình lo lắng nhất, là chuyện tâm trí mình ngày một trở nên toan tính hơn trong việc tiếp cận Simon thay vì chỉ mơ mộng viễn vông. Thay vào đó, mình vẫn đang tìm một cách để tiếp cận và bắt chuyện với cậu về sex, rồi tiếp đó, sau khi làm cho cậu thấy khó chịu và bực bội trong người, mình sẽ có thể dụ dỗ cậu làm một hay hai ‘thí nghiệm’ nhỏ. Mình nghĩ đến hàng tá lí do để cậu muốn lại nhà mình chơi, khi tan trường, lúc mẹ mình đi làm. Lí do gì đó, cái gì cũng được, miễn sao cho mình chút thời gian ở riêng với cậu. Mình không chắc làm thế nao có thể lột đồ cậu, khiến cậu hôn mình, tư tưởng mình luôn nhảy cóc từ chỗ cậu nói “Được thôi, tớ sẽ lại nhà cậu” đến chỗ “Ôi bé cưng, tớ thích cách lưỡi cậu kích thích tớ”. Nhưng vì một lí do nào đó, mình khá tự tin là bất cứ thứ gì mình tùy cơ ứng biến cũng sẽ giúp mình có kết thúc tốt đẹp. Nói thật, hiện tại mình đã thấy rất phấn khởi rồi!!! Tự nhủ với bản thân là “Wow!!! Mình sắp sửa có bạn trai! Mình sắp được làm tình mỗi ngày, và như thế sẽ tuyệt vời lắm!!!”. Mình thường thắc mắc không biết tình dục sẽ cho cảm giác thế nào. Mình không rành, nhưng mình nghĩ về chuyện ấy mọi lúc. Mình chỉ có thể tưởng tượng nó rất tuyệt, rất hưng phấn, hoà nhập xác thịt và cả tâm hồn. Cái cảm nhận cực kì, không chạm vào được của niềm vui trọn vẹn và sự thoả mãn xác thịt. Sự thức tỉnh hoàn toàn của cơ thể và tâm trí, nơi mà không có câu hỏi nào là không được giải đáp. Mình không thể chờ đến lúc XXX Simon!!!

Hehehe, mình biết là hơi bị chủ động, lộ liễu một chút, nhưng mình MUỐN cậu ấy! Simon sẽ rất ngon lành khi ở trong miệng mình! Và cả người cậu nữa. WOW! Mình sẽ liếm từ trong ra ngoài! Và cậu ta sẽ rên to, nói với mình rằng mình là người yêu tuyệt vời nhất cậu chưa từng có! Mình sẽ khiến cậu thấy rất sung sướng. Ok..báo động đỏ! Khi mình không thể viết tiếp vì cuốn tập trở nên ‘không cân bằng’ trên đùi mình… Đã đến lúc phải ‘xả hơi’ một chút! Hehehehe! Chắc là mình sẽ thử chuyện đó vào cuối tuần này. Mình sẽ bắt chuyện với Simon để xem cậu có hứng thú không. Chắc vậy! Mình có thể nói. Tốt, tốt! Cuối cùng rồi cũng đến phần sex! Mình THIỆT phấn chấn!

Ngày 4 tháng 4
Bạn có biết chuyện gì xảy ra bữa nay? Brandon trò chuyện với mình những mười phút!!! Quả là rất đã! Mình biết là không nên kích động vì chuyện cỏn con như vầy nhưng mình rất ngạc nhiên khi tìm ra một con người rất dễ thương dưới lớp vỏ bọc bên ngoài.Ý mình nói, thường thì cậu ấy hơi mắc cỡ, và không nói nhiều cho lắm. Nhưng khi bạn đặt đúng câu hỏi, cậu thật sự sẽ … cởi mở và mọi thứ sẽ trở nên sâu sắc hơn. Mình hoàn toàn không biết cậu lại là người sâu sắc đến như thế. Bình thường, mình chỉ hỏi cậu ngày hôm nay ra sao, rồi cậu sẽ chỉ nói “Tốt!”. Hay mình hỏi cậu thấy thế nào, cậu cũng chỉ nói…ừm…”tốt”. Ý mình nói cậu chưa từng đi sâu hơn vào vấn đề. Cứ như cậu không mong mọi người thật tình để tâm. Nên cậu giữ hết mọi chi tiết cuộc sống của mình cực kì mơ hồ. Mình lúc nào cũng xem như là cậu không có nhiều điều để nói. Nhưng khi mình thật sự ngồi xuống bắt chuyện với cậu, cậu thiệt tình làm mình bất ngờ. Cậu hơi thả lỏng sau một lúc, mình đoán là cậu cảm thấy mình muốn biết về cậu nhiều hơn. Rồi sau đó, mọi việc cứ thế mà tiếp diễn, cậu thư giãn và kể cho mình nghe vài thứ đã gây ấn tượng cho mình từ đầu đến cuối. Mình chưa hề biết cậu đi du lịch nhiều đến thế. Hay cậu chơi thể thao ở trường cũ. Hay cậu muốn một lần được đứng trên bục hát. Mình chưa hề biết cậu viết thơ, hay cậu có thể vẽ, hay cậu ghiền film kinh dị. Những thứ này trước giờ sao mình không thấy? Mình đoán từ trước tới nay mình không hỏi đúng câu hỏi. Một phần nào đó của mình luôn quan tâm đến việc cố làm sao cho bản thân mình trở nên thú vị hơn dưới mắt cậu. Thành ra mình vẫn cứ chia sẻ chuyện này hay chuyện kia trong cuộc sống của mình trong những cuộc nói chuyện nhỏ với Brandon, và cậu cũng thích việc đó. Nhưng mình không nghĩ mình từng đào sâu vào chuyện cậu ấy là người như thế nào. Với mình, cậu chỉ là cậu trai dễ thương ngồi phía bên kia phòng trong thư viện. Và mình vẫn còn nghĩ cậu cực kì xinh trai. Mình có thể dùng hình ảnh của cậu để giải trí. Thế nhưng không hiểu sao cậu quá tốt để dùng cho chuyện này. Ở một cấp độ mà cả Jamie cũng không động vào được. Điều gì đó từ Brandon làm mình thấy phấn chấn không rõ nguyên nhân gì hết. Chỉ là việc cậu ở đó. Rằng cậu cũng có những giấc mơ, nỗi lo sợ, niềm vui, và những chuyện khiến cậu cười nụ cười dễ thương của cậu. Đấy là những thứ mình thích ở Brandon. Không có liên quan đến tình dục chút nào. Cảm giác đó chỉ…luôn luôn..ở đó. Nhưng, mình không phải đang yêu. Mình có một nhân vật khác ở trong đầu dành riêng cho thứ tình cảm đặc biệt ấy.

Mình đã thử mời Simon lại nhà hôm nay. Thở dài…ừm, bởi vì mình đang cặm cụi viết lách vào cuốn tập này thay vì mân mê cậu ấy trên giường (hahahaha!), mình nghĩ bạn có thể tự suy ra là cậu từ chối lời mời. Không phải từ chối một cách thẳng thừng, quyết liệt. Cậu chỉ có chuyện gì đó cần phải làm với Câu lạc bộ “Khoa học trong xã hội” sau khi tan học. Nhưng Simon tỏ vẻ vui khi mình mở miệng mời cậu. Đó phải chăng lại là một ám hiệu khác không? Mình thắc mắc. Mình sẽ làm gì lúc cậu lại đây? Mình tưởng tượng mình có thể cho cậu ấy coi chung quanh căn nhà, kết thúc chuyến tham quan ở trong phòng ngủ của mình, và rồi cậu ấy sẽ đóng cửa lại phía sau lưng hai đứa. Rồi, khi mình quay người lại, cậu sẽ bước tới bên mình, rồi ôm lấy mình trong tay, rồi bắt đầu hôn mình. Mình sẽ giả vờ kháng cự, nhưng cậu vẫn tiếp tục, và mình sẽ e ngại đầu hàng trong sự đam mê và hứng khởi của Simon. Rồi cậu sẽ đặt mình lên giường mà nói “Tớ chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Tớ yêu cậu, Billy. Tớ vẫn luôn yêu cậu. Mọi người đều yêu cậu”. Rồi hai đứa sẽ làm chuyện ấy cho đến khi không thể làm đựơc nữa. Đúng…mọi việc sẽ diễn ra như vậy. Và đó sẽ là cảm giác ái ân tốt nhất mà cậu ta có thể có. Được. Vậy mình sẽ sớm thử thêm lần nữa. Có thể là cuối tuần tới. Để xem. Nhưng trước đó mình phải kiểm soát hormone trong người tốt hơn. Mình tự nhiên lại ‘chào cờ’ khi chỉ mở miệng rủ cậu lại nhà. Như thể mình cảm thấy rạo rực với đôi môi nóng bỏng và thân hình quyến rũ của cậu ngay tại trong lớp. Mình sẽ thật tốt với Simon. Cậu ấy sẽ không muốn bất kì ai khác. Kẹo ngọt và hoa… Mình sẽ cố hết sức chiều cậu.

Phải đi đây! Sam và mình có hẹn ở trạm xăng đầu đường rồi cùng tới khu đồi. Nên, mình gặp lại bạn lần tới vậy, hỡi nhật kí vĩ đại của ta. Bảo trọng. Hy vọng nhật kí của ngày tới sẽ ‘thú vị’ hơn nhiều.

Mình có một giấc mơ thật kì lạ đêm hôm qua! Ừ thì, cũng không lạ lắm, chỉ khác thường. Và lẽ dĩ nhiên đó là giấc mơ về Jamie! Mình nghĩ đến nước này mình đã có thể chính thức phân loại Jamie vào hàng ngũ của những thứ ám ảnh mình. Sao cũng được, trong mơ, chỉ có mình và cậu ấy ở trong khu chợ, và tụi mình đi mua sắm này nọ. Rồi cậu cứ cười cợt này nọ những trò chơi điện tử về sex trong cửa hàng Spencer Gift. Những games điện tử như “Thuốc kích thích” hay “Trò ba người”. Điểm đáng buồn là, không có chút gì đả động tới sex ở trong giấc mơ. Nhưng khi tỉnh dậy, mình thấy mọi thứ ở bên ngoài thật xinh đẹp. Ý mình nói, mình chắc chắn là Jamie Cross “thẳng”, mà nếu cậu không phải, chắc hẳn cậu đã dễ dàng tìm được một thằng gay dễ thương hơn mình để ngủ với. Thở dài…nhưng mình không thể không yêu cậu. Và mình GHÉT điều này!!! Trời ơi, mình ghét như vậy! Tại sao? Bởi vì làm sao nếu cậu ấy không thích mình? Làm sao nếu cậu chỉ thích con gái? Nếu lúc cậu cho mình cơ hội để thành tình yêu định mệnh của cậu, rồi lại kiếm thấy một đứa dễ thương hơn? Grrr! Mình ước phải chi mình có thể bằng cách nào đó kiểm soát được tình cảm của con tim, nhưng mình KHÔNG THỂ! Chính như vậy mới làm mình bực muốn chết! Cũng bởi vì mình trước sau gì cũng bị tổn thương! Đơn giản là mình yêu đứa con trai đó bằng tất cả trái tim, mà nếu cậu ấy không có cùng chí hướng, thì mình phải làm sao? Mình chỉ việc “đóng cửa con tim” lại hả? Bộ được sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu suốt đời này mình không bao giờ yêu được một người nào khác hơn là yêu cậu? Vậy mình phải làm gì? Rồi có khi nào mình phải chết đơn độc một mình, sau khi bỏ ra suốt cuộc đời để tìm kiếm một đứa chỉ dễ thương bằng phân nửa của Jamie? Mình không nói xạo, mình từng khóc khi tự hỏi đây có phải là cơ hội và hạnh phúc duy nhất của mình không, hay cũng chỉ là một mơ tưởng viễn vông chẳng bao giờ thành sự thật. Thở dài…đôi lúc mình rất ghét cảm xúc này.

Có phải mình thiệt bị ám ảnh không? Thỉnh thoảng mình cũng thắc mắc. Mà những người nói là mình bị ám ảnh…họ có hiểu được tình yêu chân chính là như thế nào? Một tình yêu không màn đến thời gian. Một tuần, mười tuần, mười tháng, mười năm. Chẳng ăn nhầm gì nếu bạn thật sự yêu ai đó. Con tim mình cũng không phân biệt được phải trái. Nó không thấy sự nguy hiểm khi yêu một người không có hứng thú với mình. Nó không hiểu được sự mạo hiểm trong đó, hay những hậu quả theo sau lời từ chối. Giống như là đói bụng vậy. Khi bạn đói thiệt là đói, bao tử bạn không muốn nghe bất kì lí lẽ nào. Nó không muốn vướng víu tới chi tiết hay hậu quả hay nghi ngờ hay lo sợ gì hết. Nó chỉ cần biết những thứ nó muốn, liên tục thúc đẩy bạn cho đến khi bạn cung cấp cho nó những thứ nó cần. Đó là cảm giác khi yêu một cách vô vọng. Chỉ được nhìn vào cái vật xinh đẹp, hoàn hảo đó, nhưng lại hoàn toàn ở xa tầm tay. Nhưng dù biết vậy, bạn cũng cố thử với tới nó. Như thể muốn chạm tay vào mặt trăng. Mình thật hi vọng mình có thể hoặc thuyết phục cậu đáp lại tình yêu của mình, hoặc tìm ra phương thuốc chữa trị virus cho căn bệnh yêu đơn phương này.

Mình có nói với bạn là mình chưa hề có suy nghĩ nào trong đầu về Jamie mà không dính dáng tới làm tình một cách trực tiếp hay gián tiếp không? Mình muốn cậu đến nỗi mình có thể nếm được mùi vị của cậu khi mình bước ngang qua. Nhịp thở mình thì ngưng lại, và mình cảm nhận được lực hút mãnh liệt từ cậu, kéo mình thật mạnh, chỉ để chạm tay vào người cậu. Mà, một phần nào đó trong mình lại cảm thấy mình không xứng được chạm vào cậu. Mình thấy sợ. Có thể bạn nghĩ mình chỉ thấy căng thẳng trong khi chỉ việc nói với cậu ấy là mình yêu cậu. Nhưng không phải dễ như vậy. Thành thật mà nói, mình hiện giờ đang thấy hạnh phúc khi thương thầm Jamie, cảm nhận được sung sướng tột độ mà chỉ cần nhìn cậu cười. Mình biết là cảm xúc của mình không được đáp lại, mà mơ ước của mình hoàn toàn không phải “thật” theo nghĩa chính xác của nó. Nhưng… niềm vui khi nghĩ rằng cậu có khả năng là gay, rằng cậu cũng có thể đang nghía mình, thật to lớn! Tình yêu thật vĩ đại, mà lẽ hiển nhiên, đó cũng là thứ mình đang tìm kiếm, nhưng mình cũng không phủ nhận cảm giác tội lỗi khi không biết cậu thật sự nghĩ như thế nào. Những người chỉ sống vì kết quả chính xác sẽ nói “Làm liển bây giờ đi chứ đừng ngu ngốc mà không làm gì cả”. Những ai nói như vậy là đã quên đi niềm vui thật sự mà tình yêu có thể mang lại cho họ. Niềm vui mà sự mập mờ, nụ cười e thẹn và những cái liếc nhìn lén có thể cung cấp. Quả là tuyệt vời đối với mình. Mình yêu cái cảm giác này. Mình không vội. Cứ mặc họ muốn làm tình với chừng 30 người để rồi hy vọng rằng họ kiếm được định mệnh của họ trong số những người đó. Mình thà chờ đợi thêm để tìm một người mình thật sự yêu. Một người mình có thể đợi cho đến phút giây cuối cùng. Người luôn làm mình phải đoán biết. Mình thích như vậy lắm.

Tốt, mình dự tính bữa nay chỉ toàn viết về Jamie nhưng hình như không phải. Và mặc dù mình khởi đầu câu chuyện ngày hôm nay thực sự vui vẻ, có vẻ như niềm vui đó đã xuống cấp thành một cái gì đó đáng buồn chán. Thế tại sao mình không kết thúc ngay tại đây, khi tâm trạng vẫn còn kha khá. Ngủ ngon!

Ngày 7 tháng 4
Kết quả cho tình huống Simon!!! Hôm nay vào bữa ăn trưa, mình đứng ngay cạnh cậu ấy khi cậu xếp hàng lấy đồ ăn, hai đứa bắt chuyện với nhau. Rồi cậu ta nhắc đến bà Bronski, giáo viên dạy toán lớp cậu. Tôi cứ đinh ninh khẳng định với cậu bà ta quái thú cỡ nào. Và ngay vào cái phút mình gọi bả là “con quái đầu heo”, cậu phá lên cười ha hả! Thành ra, tình hình đang đầy thiện cảm với tiến triển tốt, phải không vậy? Nhưng thế vẫn chưa đủ. Sau khi cười nghiêng ngả sau vài câu đùa nữa, mình mở miệng mời Simon lại nhà thêm lần nữa… rồi cậu nói ĐƯỢC! Bạn có tin nổi không? Cậu ấy nói ĐƯỢC!!! Đây chắc hẳn là một bước tiến mới theo đúng quỹ đạo. Ôi trời… bạn nên thấy Simon vào lúc đó, trông cậu thật dễ thương với nụ cười tủm tỉm trên gương mặt. Cậu còn dễ thương hơn trước giờ nữa. Mình cứ nghĩ về chuyện này cả ngày còn lại, chất giọng và âm điệu trong lời cậu khi cậu nói được. Có phải giọng tán tỉnh không? Giọng nói khêu gợi? Giọng gay e thẹn? Mình.không.biết! Mình chưa bao giờ ngại ngùng được một đứa con trai gay nào dụ dỗ hết. Ặc! Mình phải dọn dẹp phòng! Phải đi tắm…một lần..không…hai lần! Như thế mình mới cực kì sạch sẽ và có mùi thơm ngọt ngào. Tối nay tắm hai lần rồi thêm một lần vào sáng mai nữa. Mà mình đảm bảo sẽ mặc một bộ đồ hay hay. Cái gì đó mà cậu thích. Phải nhớ được cậu thích mình mặc gì nhỉ? Mình ăn mặc như thế nào khiến cậu nói chuyện với mình nhiều nhất? Hmmm, có khả năng bộ đồ đang bận hiện giờ! Có vẻ ổn đấy! Mà khoan…không ổn. Mình không thể ăn bận y chang suốt hai ngày liên tục, Simon sẽ nghĩ mình ở dơ hay sao đó. Mình sẽ tìm được cái gì đó tốt hơn.

Wow…Mình không nghĩ mình có khi nào thật sự nghĩ sex sẽ như thế nào. Ừ thì…ý mình nói…mình có nghĩ…nói đúng ra thì rất nhiều. Nhưng mình chưa hề nghĩ đến chuyện phải làm gì với …tay mình … hay lưỡi mình. Hay bất cứ thứ gì! Mình chưa từng hôn ai cả. Mình từng đọc về chuyện này, nhưng chưa có ai chỉ cho bạn cách hôn ra sao! Họ chỉ nói “Hai đứa hôn nhau, cảm giác thật tuyệt vời”. Chẳng giúp ích cho mình được gì hết! Lúc nào thì dùng lưỡi? Lúc nào thì nhắm mắt? Ok, ít ra mình cũng biết phải nghiêng qua một bên để không phải đụng mũi đụng mũi cậu ấy. Chỉ biết có nhiêu đó thôi. Nhưng…mình nên nghiêng sang bên trái…hay bên phải? Có lẽ mình nên đợi xem cậu ta nghiêng bên nào trước, rồi chỉ việc nghiêng hướng ngược lại. Nhưng làm sao nếu cậu ấy lại đợi mình nghiêng trứơc? Nó sẽ là nụ hôn đam mê và gần gũi, hay mình để cho nó ngọt ngào mà ngây thơ?

Biết không, nếu chỉ hình dung ra làm sao hôn một thằng con trai đã rắc rối nhiều như vầy, mình càng gặp rắc rối to giây phút cởi đồ ra! Mình hoàn toàn không biết Simon trông thế nào khi không mặc đồ. Jesus! Mình cá là cậu hấp dẫn lắm! Mmmmm… dễ thương và mềm mại và …”to”. KHOAN…làm sao nếu cậu ta…bạn biết đấy…’to’ hơn mình? Sẽ là vấn đề gì chăng? Mình có nên… luyện tập cơ thể một chút hay làm gì đó trước không? Mình không muốn cậu nhìn mình rồi bật cười khúc khích! Sẽ rất là tệ! Ok..ừm… có lẽ mình nên đợi đến lúc cậu dấn sâu vào cuộc và thư giãn rồi mới cởi quần. Lúc đó cậu sẽ không để tâm đến. Vậy xem ra được đó.

Không tin được mình đang làm chuyện này! Tuyệt! Mình sẽ đánh răng vài lần tối nay, cả ngày mai nữa, để chắc là hơi thở mình thơm tho, tươi mát hơn bao giờ hết. Mình cũng có mẫu dùng thử thuốc súc miệng từ ông nha sĩ. Mình sẽ đem nó theo vào trường, và xài nó vào cuối buổi học. Với lại kẹo cao su. Với kẹo tic tacs nữa… phòng ngờ thôi. Sẽ tuyệt vời lắm đây!

Mình có ‘kinh nghiệm trọng đại’ để chuẩn bị! Thành ra nên ngưng viết ở đây. Hy vọng đây là bài viết cuối cùng mình viết với tư cách của một người còn dzin! Mình sẽ không làm gì tối nay! Để dành cho Simon! Gặp lại bạn ngày mai với tin mừng nhé!

Billy

Ngày 8 tháng 4
Ừm, Simon có lại nhà chơi. Ở lại một lát, chơi vài ván điện tử…rồi cậu đi mất. Thở dài… đi mất đất. Mình không hiểu. Mình đã làm gì sai nào? Có thể tại mình tắm nhiều quá, ai biết được? Mình biết thủ phạm là gì rồi … cái áo thun ngu xuẩn này! Mình bữa nay mặc áo xanh dương. Đáng lẽ mình đã nên mặc màu đỏ! Ngốc xít! Đỏ là sắc màu tình yêu, ai cũng biết! Màu đỏ làm nổi trội màu mắt nâu của mình, đồng thời cũng tương phản với mái tóc sậm. Nếu mình ‘gay’ hơn một chút thì mình đã biết rồi. Không thể tin được mình làm hỏng chuyện hôm nay.

Thế, Simon đi về nhà cùng mình ngay sau khi tan học, đúng không? Và mới bước tới cửa vào, mình đã run như điên. Mình bắt đầu thấy căng thẳng và đần ra, mình chắc là cậu cũng nhận ra. Dám cá là cậu nhận ra. Bởi vậy nên cậu không cố làm chuyện gì hết. Trông cậu lại cực kì dễ thương lúc lại nhà mình. Mình cố tình áp sát lại gần cậu lúc hai đứa chơi điện tử, nhưng ngay cả khi chân mình chạm vào chân cậu, cậu không cử động lấy một inch. Mình thiệt tình muốn chúi người tới mà bất ngờ hôn cậu, bạn biết không? Cậu ở gần quá, người cậu thơm thiệt thơm, mà lại đang tập trung hết sức vào trò chơi điện tử, đến nỗi cậu sẽ không nhận ra mình làm chuyện đó cho đến khi đã quá trễ. Nhưng… mình chỉ không làm được. Mình đúng là thằng nhát cáy mà! Mình quả quyết rằng cậu ta đợi mình đi bước đầu tiên. Mình chắc chắn với bạn là vậy. Nếu mình có gan hôn cậu thì chuyện đâu đến nỗi này, và giờ này mình sẽ ngồi đây hí hoái viết xuống buổi chiều nay đã đầy phấn khởi, nóng bỏng và hấp dẫn như thế nào. Thay vì vậy, mình chỉ ngồi đây mà bặm môi tự rủa xả bản thân.

Không công bằng, biết không? Ý mình nói… Simon có thể chủ động trứơc! Mình không biết vì sao ‘mình’ phải là người có gan. Mình cũng đã thử vật lộn với cậu ấy một chút, lúc cậu đòi về. Mình đoán mình thấy hoảng khi cậu đứng dậy, mang giày. Mình chỉ…không muốn cậu bỏ đi. Nên mình đã… thử cù lét cậu trên giường. Mình đoán lăn lộn chút chút sẽ thu được sự chú ý của cậu. Nhưng không, cậu chỉ phá lên cười. Như thể hai đứa chỉ ‘giỡn chơi’ với nhau hay gì đó. Rồi cậu nói “Billy…thiệt mà… tớ phải về…”. Nhưng cậu vẫn nhìn mình cười, mà lúc đó mình ngồi trên người cậu, và mình thật chẳng muốn để cậu rời đi, và … sau vài phút, mình đứng dậy, để cậu về nhà. Đáng lẽ mình nên hôn Simon khi ở trên người cậu, giống cảnh trong câu chuyện “Đứa trẻ mới” mắc dịch trên tivi ấy! Câu chuyện ngu ngốc! Cảnh như thế chẳng thể bao giờ xảy ra. Dù sao thì ít ra cũng là với mình.

Mình sẽ nguyền rủa, cắn rứt lương tâm trong thời gian dài, dài nữa. Mình tắm bao nhiêu lần như vậy cũng chẳng được ích lợi gì. Không những thế, mình còn để dành ‘chuyện ấy’ cho thằng nhóc đó nữa! Giờ mình thấy rạo rực gấp bội và vẫn còn dzin.

Mình sẽ nằm trên giường mà đập đầu vào gối tự tử hay sao đó. Cậu vừa mới ở ngay đây, mà mình lại đi mà làm hư mọi chuyện. Cuộc đời đôi lúc cũng như đống phân không hơn không kém.

Ngày 10 tháng 4
Không có ý định viết lách gì bữa nay. Có khả năng sẽ lại ân hận, tự đay nghiến bản thân về thất bại ngày hôm trước. Mình trông thấy Simon hôm qua và hôm nay, hơi hơi hy vọng là cậu ta sẽ tỏ ra ‘thân mật’ với mình hơn sau màn lăn lộn hôm kia. Nhưng không. Cũng vẫn là Simon trước giờ. Dù vậy, cậu nói cậu đã thấy vui, nên mình cho rằng đây là điểm cộng. Không phải một điểm lớn, nhưng dù gì vẫn là điểm cộng. Ai biết được, có khi chỉ tại cậu ấy mắc cỡ. Xem chừng mình có thể thử lại vài lần nữa vào tuần sao, lúc cậu lại nhà mình chơi. Để xem. Nhưng không hiểu sao mình ngờ ngợ liệu cậu có đồng ý trở lại nhà mình không, khi mình cư xử như người gỗ vậy.

Ừm, thằng Sam dạo này có thám thính chút đỉnh dùm mình về đứa con gái trong vòng nghi vấn, và có vẻ như đấy chắc chắn không phải Célia. Mặc dù nhỏ từng nói nhỏ nghĩ mình ‘trông cũng bảnh trai chán’. Sẵn tiện chú thích luôn, đây là thuật lại y chang từng chữ một. Ừm, ít ra thì đó là những gì thằng Sam hiện có thể cung cấp cho mình biết. Thành thật mà nói, mình đoán dù sao thì nhỏ cũng thích mình. Nhưng nhỏ không phải là đứa con gái mình đang muốn đề cập đến. Thành ra cuộc điều tra vẫn được tiếp tục… Mặt xấu là…mình không nghĩ đến hậu quả việc tìm ra người đó. Ý mình nói, hễ thằng Sam hay ai đó nói cho mình biết đó là ai… mình sẽ phải, kiểu như, đưa ra quyết định liền tức khắc. Hoặc là mình sẽ nói “Được, tớ sẽ cặp với cậu” để mọi người khác vẫn nghĩ rằng mình ‘thẳng’. Hoặc là mình nói “Không, tớ xin lỗi”, chà đạp nhỏ xuống thềm xi măng. Trời, sau mọi cái ngắm nghía đắm đuối rồi tơ tưởng mơ ước của mình đối với Jamie Cross, mình không thể tưởng tượng được nếu cậu ta chỉ nói “Không”. Làm sao nếu mình làm vậy với một người nào khác? Làm sao nếu nhỏ đó chuyển sang căm ghét mình? Tuyệt, thật tuyệt, làm như mình chưa có đủ buồn bực, bây giờ lại gánh chuyện này lên vai. Bây giờ mình không biết là mình muốn biết hay không muốn biết. Nếu mình làm tan vỡ trái tim đứa con gái này, chuyện này sẽ theo ám mình trong thời gian dài, dài lắm đây! Khoảng chừng… ba tuần hay gì đó! Mình sẽ mang danh hiệu “kẻ vô tình” dán ở trên trán, cho đến khi có ai đó quyết định thử vận may. Và ai biết chừng nào chuyện đó sẽ xảy ra?

Khỉ thật! Mới nghĩ ra điều này! Giả sử mình đá con nhỏ, rồi bị đặt tên là “thằng khốn nạn nhẫn tâm xé con tim người ta ra làm nhiều mảnh vụn”, rồi đến tai Simon? Cậu ta sẽ bỏ cuộc về mình, mà đi ngủ với người khác! Ặc! Ok! Phải nghĩ nhanh ra cách giải quyết! Nhiệm vụ cần thực thi trong vòng bảy ngày tới…Mình cần dụ Simon trở lại nơi này, rồi xoay sở làm sao để cậu ít nhất cũng phải hôn môi mình trước khi mình tìm ra đứa con gái nào để ý mình. Mọi sự trong vòng khẩn trương! Phải đi đây. Mình phải gọi điện cho Simon tối nay, nói ngọt với cậu một chút, để cậu đồng ý lại đây. Rồi mình sẽ ra tay.

Gặp sau!

Ngày 11 tháng 4
Tạm thời vẫn ổn. Chưa có tin tức gì mới về nhỏ đó. Mặc dù Melissa có nói với mình là nhỏ thích tóc mình lắm. Nên cứ dùng mấy ngón tay mân mê tóc mình mãi suốt chặng đường đi trên hành lang trường. Bạn chẳng thể nào biết cảm giác đó dễ chịu như thế nào! Hehehe! Dù nhỏ chỉ là một đứa con gái thôi! Mình nghĩ mình đang phát triển mầm mống cho sở thích kì quặc này. Rất đã! Sao cũng được, mình khá chắc chắn rằng con nhỏ kia không phải Melissa. Melissa thuộc dạng nhạy cảm, sến, nhưng không phải với ai cũng vậy. Mình đoán nhỏ chỉ là một người cực kì đáng mến. Dù sao đi nữa, cũng chỉ là bạn không hơn. Mà cũng không hẳn thân được như thế… có vẻ giống như “một người mình có thể nói chuyện trong phòng học” hơn. Thành ra, người phụ nữ bí ẩn ấy vẫn còn đang lẩn trốn, điều đó có nghĩa là mình có thêm thời gian để dụ dỗ Simon lại nhà thêm lần nữa. Mình không biết nên làm gì khác lần này, nhưng thiệt tình mình cũng tính đến chuyện chỉ nói “Kệ cha nó!” rồi chọt liền lưỡi mình vào cuống họng Simon ngay cái giây phút cậu xách cặp mông nhỏ xinh ấy bước qua cửa vào phòng ngủ mình. Mình muốn nghĩ rằng mình có đủ can đảm như thế nhưng chẳng hiểu vì sao mình thấy nghi ngờ bản thân. Có thể mình lại nảy sinh sự gan dạ này ngay sau khi cậu chuẩn bị quay trở ra khỏi căn phòng. Xem chừng mình có nhiều tự tin hơn khi bị lạc trong đám mây mù sợ hãi. Nghe có vẻ tức cười nhỉ…

Thôi thì tạm dẹp cái vấn đề phức tạp đầy áp lực ấy sang một bên…

Bây giờ mình sắp ra ngoài khu đồi gặp thằng Sam và phải cố thuyết phục khéo nó đừng có dính sâu vào công cuộc săn lùng nhỏ con gái huyền bí ấy nữa. Mình không thể chỉ lại đó rồi bảo “Đừng có đi hỏi vòng vo nữa!” mà mình lại chưa muốn nó tìm ra con nhỏ đó. Mình cần thêm vài ngày để hạ gục Simon cái đã. Chúc mình may mắn đi, hỡi nhật kí thông thái của mình. Gặp lại sau!

Ngày 12 tháng 4
Hừm… có vẻ như mình đã phạm sai lầm cực lớn, đi bảo Sam rút lui trong vụ án ‘nhỏ con gái bí ẩn’! Lúc hai đứa đang ở khu đồi ngày hôm qua, mình cố hết sức để bãi nhiệm nó ra khỏi nghĩa vụ đào sâu tin tức, nhưng vừa ra vẻ như mình không thèm quan tâm. Hừm, xem ra thằng Sam lại hiểu lầm rằng mình đang buồn bực vì nó vẫn chưa tìm ra được đó là ai, thành ra giờ đây nó làm việc cật lực gấp đôi để giúp mình! Ặc! Mình chỉ muốn nó ngưng lại! Mình không muốn có bạn gái! Đừng, đừng, xin đừng ép mình phải có bạn gái! Mình muốn một cậu con trai! Có lẽ mình nên phái nó đi kiếm cho mình một thằng đực rựa thay vì vậy. Nếu may mắn, nó sẽ quay trở lại với thầy dạy thể dục.

Ngoài nỗi bực dọc vì ngày càng đâm sâu vào sai lỗ (hehehe, biết không, mình không có ý nói bậy! Nhưng đọc nghe tếu tếu!) với vụ nhỏ con gái ấy…. có chuyện khác xảy ra ngày hôm qua mà mình thật sự không chuẩn bị sẵn tâm lí. Ý mình nói, nó chỉ xuất hiện trong đầu mình, rồi từ chối biến đi. Sam cùng mình đang ngồi trên đỉnh đồi, tranh luận, rồi nó khen mình vài câu nhằm làm mình thấy dễ chịu hơn về việc tìm ra con nhỏ thích mình. Rồi, đột nhiên khi không mình nhìn sang nó, lại thấy một con người lạ lẫm xinh đẹp ngay trước mắt. Mình biết, mình biết… nó đối với mình chẳng khác gì như người anh, em trai. Nhưng … như thể đó là cái giây phút vàng son mà trong mắt mình, nó tự nhiên trở thành cậu trai đẹp trai nhất trên thế gian này. Nghe điên rồ, và cầu trời đừng để cho thằng đó đọc được những dòng này, nhưng đó là sự thật. Tóc, mắt, quần áo, cử động cơ thể, lồng ngực, đôi môi, cổ của nó…. mọi thứ trên người Sam dường như phối hợp tuyệt vời với nhau hôm đó mà không vì nguyên nhân nào cả. Và mình không sao ngăn được cái ý muốn ôm chầm lấy thằng bạn thân. Cả trái tim cùng tâm trí mình đều bắt tay đồng ý, cùng nói “Đúng vậy, Billy… đây chính là nó. Là đứa con trai mày cần”. Suốt buổi chiều hôm qua mình ngơ ngẩn vì nó, tự hỏi không biết cảm giác ra sau nếu mình được hôn nó dù chỉ một lần. Điểm đáng sợ nhất là Sam không làm gì khuyến khích điều này hết. Nó chỉ tình cờ xảy ra. Nhưng hôm nay… khi thức dậy, gặp Sam ở trường, cảm xúc lạ lùng ấy biến mất tiêu. Tan biến vào hư không, đến nhanh, đi cũng nhanh. Có thể đó chỉ là cảm xúc bất chợt chỉ nảy ra trong một buổi chiều duy nhất, sau đó lại trở về năm sâu trong những nơi tối tăm nhất của tâm trí mình, cùng với ‘tình một đêm’ và các thứ tình cảm nhăng nhít, bồng bột, đại loại như thế, và chúng chỉ trở thành niềm hối hận khi mà việc đã lỡ rồi. Mình sẽ xem chuyện này do rối loạn hóc môn tuổi dậy thì, coi nó như giây phút điên rồ đã một đi không trở lại vậy.

Về phần hôm nay, không có gì đặc biệt. Không có gì khiến mình phải chú ý. Đầu óc mình quá rối bời bởi chuyện thằng Sam, đến mức mình nghĩ mình nên để mọi chuyện còn lại vào cuối danh sách những điều cần lưu tâm vậy. Hy vọng rằng mình đã không bỏ lỡ điều gì thú vị. Gặp sau! (Hết)

(Truyện 18+ sướng nhất tại Truyen18.cc)

VN88

Viết một bình luận