VN88 VN88

Bản chất tốt nhưng dòng đời xô đẩy – Truyện 18+

Tuân hơi bất ngờ trước câu hỏi của Dung. Chơi ai đây khi mà trong nhà có đến hai cái lồn đang đói chờ anh.
– Em thông cảm cho anh. Anh cũng mến Hồng lắm. Anh chia hai nhé?
– Em cũng không cần nhiều đâu. Nhưng khi nào em muốn thì anh phải dành cho em nhé?
– Ừ, anh cũng phải ưu tiên cho em .
Nhịp đều, nhịp đều. Dòng nhựa trắng mà anh tích trũ từ ban nãy bây giờ anh đã phun vào âm đạo của cô em gái. Aâm đạo của Dung co bóp như vắt từng giọt nhựa trắng từ cơ thể anh. Hai người thỏa mãn nằm ôm nhau. Chỉ có Hồng là trông thấy cảnh này. Nó cũng không biết họ làm cái chuyện đó là loạn luân. Và nó cũng vậy, nó cũng muốn Tuân lắm. Nó không nghĩ là mình đem chuyện này méc với dì dượng, mà nó muốn bảo vệ cho anh chị nó, tức là bảo vệ cho chính bản thân nó, vì biết đâu trong một buổi nào đó, nó và anh Tuân ôm nhau đụ ngay trong căn nhà này.

*
* *
y nhìn chồng một cái ái ngại, nàng lo cho anh không đủ sức khỏe khi mà ban ngày phải đi làm trong công ty, đêm nào về cũng bơm cho nàng. Cô nhớ lại còn ngượng cả mình. Chàng bơm chi mà bơm dữ không biết. Mỗi lần anh chơi ai là anh chơi thật tâm, không cần bên dưới mình là ai, bởi vậy chính bà già vợ của anh cũng mê tít thằng con rể. Không những Duy ân ái cho vợ, mà cho bà già vợ, và cũng chưa thấy đủ, đôi khi anh phải dối vợ để đến với Chiêu Anh, cô bạn học Anh văn cùng lớp. Với Duy, những cái lồn đó đều tuyệt cả. Bà Ln thì tuy tuổi đã lớn nhưng sang trọng, Vy- vợ anh thì trinh trắng ngây thơ. Còn Chiêu Anh thì bạo dạn, thiết thực, tất cả đều trân trọng anh. Họ cùng nhau cung phụng cho anh, đều trân trọng những giọt khí mỗi khi anh bắn ra.
Bà Lan thì rất muốn có trẻ con, bà thường tâm sự với Duy:
– Phải chi Lan là con Vy, thì Lan sẽ có cho Duy những đứa con xinh xắn
– Thôi, Lan đừng tự vằn vặt nữa, chẳng lẽ không thấy vui khi Duy và con gái hạnh phúc sao?
– Cũng may là Duy là nguời có đạo đức, không ruồng bỏ Lan
Chợt bà nhìn anh thắc mắc, anh thấy hơi bị nhột:
– Sao đến giờ này mà con Vy vẫn không có bầu, bộ hai người có kế hoạch hả?
– Đâu có đâu
– Chẳng lẻ Vy nó có vấn đề?
Sỡ dĩ bà không nghĩ anh có vấn đề, vì từ ngày ở với anh, bà phải đi hút mấy lần. Bà thấy anh không muốn dùng bao cao su mỗi khi gần, nên bà cũng để vậy cho anh vui. Bà thấy vui vì mình còn có khả năng có con. Duy cũng vậy, anh không nghĩ là mình có vấn đề về vô sinh, vì đã nhiếu lần anh hãm hiếp mấy đứa học trò, có vài đứa đã phải vô trạm xá để xóa dấu vết. Anh biết bà Lan rất muốn có con trẻ trong nhà.
– Nếu con Vy nó không thể có con, thì Lan sẽ có cho hai người

Anh khá bất ngờ trước đề nghị của bà Lan. Anh biết không có việc gì mà bà làm không được, từ cái việc biến anh từ một tên thầy giáo nghèo xơ, đến một ông chủ nhỏ, làm chủ cả một gia tài kết xù, làm chủ cả hai thân thể tuyệt vời. Bà Lan cưng chiều anh hơn cả con ruột. Trong công ty, bất kể lúc nà mà anh hứng lên, bà cũng đóng cửa để cho anh chơi. Anh chơi bà bất kể lúc nào mà không có người ngoài, chính vì vậy mà bà rất quý mến anh.
Không biết làm cách nào mà bà đã thuết phục được Vy đi khám phụ khoa. Kết quả là Vy đã bị hẹp tử cung nên không thể thụ thai được. Anh không biết có nên buồn hay vui, vì với anh bây giờ cũng không có ý nghĩa gì cả. Trong bữa cơm chiều, bà đã thẳng thừng đề nghị với vợ chồng anh:
– Nếu con không thể có con, thì mẹ đây sẽ có thế cho?
– Nghĩa là sao, con không hiểu?
Anh hơi ngờ ngợ trước lời giải thích của bà mẹ vợ. Bà cho rằng sẽ lấy trứng đã thụ thai của con gái rồi đặt vào trong cơ thể bà. Nhưng anh biết nó không phải vậy. Tại sao và cần gì phải lấy trứng của vợ anh? Bà có chủ tâm là anh sẽ ân ái với bà cho đến lúc có con, còn cái chuyện lấy trứng để cấy qua chỉ là cái cớ hợp pháp. Bà khoái được ân ái, được thụ thai để được mang nặng đẻ đau.
– Rồi mẹ phải làm sao khi mẹ phải mang bầu?- Vy hỏi mẹ mình như vậy
– Thì mẹ sẽ giao công ty cho anh Duy của con, rồi mẹ sẽ lên Đà Lạt chờ cho qua kỳ sinh nở. Nói chung mẹ có cách mà. Chủ yếu là hai đứa vui là mẹ hạnh phúc lắm
Bà nhấn mạnh hai chữ “anh Duy” làm cho anh xốn xang trong lòng. Thật ra, bà cũng rất muốn gọi anh bằng anh trong những lúc hai người ôm nhau âu yếm, nhưng do bà ngại mất đi những tiếng thơm mà bà ráng giữ trong mười mấy năm qua.

*
* *
Nói về Tân và cô cháu ruột của mình. Kể từ ngày cô phát hiện ra bí mật giữa mẹ và chú, cô muốn dành riêng Tân cho mình. Thay gì cung cấp cho Tân những ngày cô hành kinh, để cho anh biết những ngày có thể rụng trứng để không giao hợp, thì đàng này cô lại có ý đồ riêng. Vài tháng sau, trong lúc chỉ có anh và cô ở nhà, cô bộc bạch:
– Anh à, hình như trong cơ thể em có gì khang khác
– Là sao? Em thấy như thế nào?
– Dạ, ngực em tự dưng căng cứng ra mà không đợi cho anh phải sờ vào. Buổi sáng em thấy muốn ói lắm
Nghe những triệu chứng đó thì anh đã biết chắc rằng cô cháu gái mình đã có bầu. Đang chổng đít lên định dập xuống thì anh nghe cháu mình nói vậy, giật mình buông nó rơi tự do xuống, cấp phập, toàn thân anh phủ phục đè lên thân thể bé nhỏ của cô cháu gái. Anh tin là nó nói thật, và anh nghĩ rằng bàu thai trong bụng nó chính là của mình. Anh nhìn lại âm vật của nó, sậm màu, cái màu của bàu thai đang phát triển. Làm sao đây khi mà nó mới gần 17 tuổi?
– Ngày mai anh đưa em đến bác sĩ khám nhé. Mình không nên giữ lại em à.

Nghe chú mình nói như vậy, Ngọc tỏ ra bất mãn, chú tính trở mặt chăng? Nhớ ngày nào ở núi Bửu Long, chú đã nài nĩ cho chú ân ái với bao lời tỏ tình ngọt như mía lùi, để rồi khi cô dâng hiếng lồn mình cho chú, thì chú tỏ ra ngược đãi như vậy. Ngọc nghĩ rằng mình phải cứng rắn:
– Nếu chú không muốn thì cháu vẫn giữ, không cần chú phải bận tâm
– Rồi em sẽ làm gì?
– Em sẽ ra đi…
Rồi Ngọc cũng bỏ nhà đi thật, mặc cho cha mẹ, ông bà nhất là chú can ngăn. Chỉ có Tân là biết rõ cái nguyên nhân làm cho cô cháu gái mình bỏ nhà ra đi. Không ai biết là Ngọc đã có thai, và chẳng ai biết cái sự tình của hai chú cháu. Họ đâu có ngờ sự loạn luân đã xảy ra trong nhà họ hơn một năm nay, ngay cả mẹ của Ngọc mà chẳng còn hay biết, huống chi là những người khác. Ngọc ra đi trong cay đắng, tủi nhục, trong sự tự ái với người chú ruột của mình, mà hơn ai hết, cô hằng nhớ mong, và đã từng có những ngày sống bên chú như cặp vợ chồng thực thụ.
Ban đầu Tân rất giận cô cháu gái của mình, nhưng khi nghĩ lại, anh cảm thấy thương vô cùng. Chỉ vì anh mà cuộc đời của nó không như mơ ước. Cái giây phút bên bờ hồ Bửu Long mà anh đã chiếm đoạt cô cháu gái trong sự hân hoan của cả hai người, chính là giây phút anh cướp đi sự hồn nhiên của nó. Đáng lẽ ra, với sắc đẹp của Ngọc, nàng sẽ có một tấm chồng tuyệt vời. Anh quyết định sẽ tìm Ngọc, không để nó phải bơ vơ một mình.
Ngọc chẳng đi đâu xa thì Tân tìm thấy. Anh tỏ ra mừng rỡ khi thấy đứa cháu gái mình chưa làm điều gì dại dột. Anh ôm chầm lấy nàng, hôn nàng trong nước mắt:
– Tại sao em phải bỏ nhà ra đi?
– Em muốn đến nơi nào đó chi có anh và em. Em không muốn mất anh
– …
– Anh biết không. Em mơ đến một nơi mà không ai biết chúng mình là chú cháu, mình sẽ sống với nhau như vợ chồng, công khai, không phải dấu diếm, không phải lén lút
– Em gan quá, rồi sao chúng mình sống, đâu có đơn giản chỉ là nằm đó ôm nhau?
– Anh đi làm, em cũng phải đi làm, rồi chúng mình sẽ có những đứa con thật xinh. Anh đã từng có vợ, cũng từng gẫy vỡ, em không muốn nhìn anh phải đau khổ. Em nghĩ chỉ có em mới giữ cho anh hạnh phúc trọn vẹn
Tân ôm Ngọc vào lòng. Anh biết mình sẽ phải làm gì. Ngọc không đầu hàng số phận, chẳng lẽ anh lại nhu nhược trốn chạy?

VN88

Viết một bình luận